Image Image Image Image Image Image Image Image Image Image

XANH magazine | March 28, 2024

Scroll to top

Top

5 Comments

22 - khi người ta trẻ

22 – khi người ta trẻ
Edward Phan

Trong khi nhiều người chờ đợi đến tới giao thừa để vui chơi, đi xem bắn pháo bông, đếm ngược thời khắc bước sang năm mới, bao năm nay ở Việt Nam, tớ lại chưa bao giờ thấy vui vẻ với cái ngày này.

Vui vẻ gì khi cuới năm luôn bận rộn với bao nhiêu chuyện. Học sinh phải “cong đít, xù đầu” học thi, người lớn phải hì hục với bao nhiêu việc báo cáo, làm thêm. Chưa kể sau khi thức khuya ăn chơi ngày Tết Tây, hôm sau ta vẫn cứ phải đi làm rồi đi học… Mà đó cũng chưa phải là nguyên nhân tớ ghét nhất ngày 31/12. Điều khủng khiếp nhất là khi bước qua thời khắc 12h đêm, ta lại già thêm một tuổi.

Sợ lắm chứ! Tuổi thọ trung bình của con người là 70 năm, thêm một năm trôi qua, thời gian mà ta tồn tại trên đời, được hít thở lại càng ngắn dần đi. Thế nhưng tớ lại không sợ chết. Có những thứ đáng sợ hơn cái chết rất nhiều. Đó là tuổi già, bệnh tật, bất lực, sự cô đơn, lúc đau đớn hay là khi ta sống cũng như chết.

Burn-Brighter-then-the-Sun

Tuổi trẻ là thứ mà tớ cảm nhận được đang cuộn chảy trong máu mình. Tớ cảm nhận được nó trong từng nhịp thở hàng giây, trong từng cử động hàng ngày và nhìn thấy nó qua chiếc gương mà tớ vẫn soi.

Vậy là tớ đã 22 rồi. Tớ thích mình luôn 18 cơ. Nhưng không sao, nó cũng chẳng phải là một số xấu. Còn gần 50 năm nữa mới tới 70 mà.

22 tuổi, tớ đã bắt đầu biết yêu thương gia đình hơn chứ không còn nổi loạn, hư hỏng, bất cần đời như lúc 17, 18. Thương lắm chứ, khi cứ sau vài tháng về nhà, lại quặn lòng phát hiện ra gương mặt bố có thêm những nếp nhăn, kết quả của bao ngày đi làm nuôi tớ ăn học. Xót lắm, khi về thấy mẹ lại thêm bệnh, mới mổ mà giấu, không báo cho tớ biết, sợ tớ lo. Thương lắm đứa em gái “hư hỏng” 6 tuổi của tớ, luôn thiếu tình cảm vì bớ, mẹ đi làm ngày đêm, anh thì ở xa.

22 tuổi, chưa vướng bận gia đình, tớ được tự do yêu thương, tự do cưa cẩm những người tớ thích (sau này có gia đình thì đố dám). Tớ thích lắm những lần “say nắng” vì một ai đó, thích lắm những cảm xúc nhớ nhớ thương thương thoáng qua, những tin nhắn vu vơ cho người mình để ý. Chỉ vậy thôi và tớ chẳng mặn mà việc tiến xa hơn vì tình cảm là cái tự nhiên, con tim tớ chẳng phải chỉ để cho một người. Cuộc sớng của tớ còn nhiều việc thú vị hơn. Thế nhưng đôi lúc cũng tưởng tượng về một nụ hôn dài đã lâu không trao ai, cần lắm một cái ôm chặt chia sẻ.

youngnoage

22 tuổi, tớ cũng đã vấp ngã và từng muốn kết thúc cuộc đời của mình, nhiều lúc tưởng như không bao giờ gượng dậy được. Tớ bế tắc vì không tìm được nguồn vui trong cuộc sống, không tìm được cách thoát ra cái vòng luẩn quẩn khỏi hỉ – nộ – ái – ố, không thể trị khỏi căn bệnh mình đang mang. Thế nhưng cảm ơn những ngày tháng đó vì chỉ khi nào biết đau khổ, ta mới thấy quý những ngày hạnh phúc. Có những lúc quặn mình đau đớn trên giường, ta mới thấy được giá trị của sức khỏe, có những ngày tù đày bế tắc, ta mới thấy được ý nghĩa hai chữ tự do.

22 tuổi, tớ đã xác định được con đường cho tương lai của mình, tuy rằng vẫn chưa rõ ràng và không thể đoán được điều gì sẽ chờ mình ở phía trước. Yêu Việt Nam lắm và tớ mơ ước được làm điều gì đó cho đất nước của mình. Tớ có ước mơ mở một nhà hàng nho nhỏ, sạch sẽ ở Sài Gòn và phục vụ thật tốt cho người Việt mình đến ăn.

Hàng tháng, tớ sẽ mời những trẻ em bất hạnh, mồ côi tới ăn và vui chơi. Bắt đầu là như vậy cái đã, tớ không đủ sức để lo lắng cho các em nhỏ ấy nhưng tớ hy vọng mang lại chút ít hạnh phúc và niềm tin vào cuộc sống cho các em để các em có thêm một chỗ dựa, có thêm sức mạnh vượt qua nghịch cảnh.

“Ngày 5/6/1911, từ sông Sài Gòn, trên con tàu Amiral Latouche Tréville, Bác Hồ đã ra đi tìm đường cứu nước”. Có giai thoại này về Bác mà tớ đã đọc say mê từ khi học lớp hai. Khi quyết tâm ra đi, Bác rủ một người bạn đi cùng, người bạn của Bác sửng sớt: “Tiền đâu mà đi“. Bác giơ đơi bàn tay lên quả quyết: “Đây, tiền đây. Chúng ta sẽ làm việc, ta sẽ làm bất cứ việc gì để sống và để đi“. Tớ bị mê hoặc bởi câu chuyện này.

Tớ biết mình chẳng có tố chất, chẳng đủ nghị lực để được như một phần 100 của Bác nhưng tớ cố gắng học từ Bác sự tự tin vào bản thân và trí tuệ của mình. Bác ra nước ngoài năm 21 tuổi và nước đầu tiên Bác tới là Singapore.

keepcalm-young

22 tuổi, tớ có khao khát mãnh liệt được đi như vậy. Tớ đang đếm từng ngày để được tớt nghiệp và xách ba lô đi khám phá thế giới. Bố mẹ chẳng cho tớ tiền nhưng tớ biết ơn bớ mẹ đã cho tớ những thứ khác quan trọng và đáng tự hào hơn gấp nhiều lần. Đó là nền tảng đạo đức, tri thức từ gia đình, là sự lạc quan và ý chí quyết tâm, đó là trái tim biết yêu thương.

“Ta chẳng thể có hết những cái mà mình yêu, thế nên hãy biết yêu những cái mà mình có”. Hiện giờ khi viết những dòng này, tớ nhớ đến những người thân, bạn bè, người anh, chị đáng yêu của tớ. Có những người ít có dịp liên lạc nhưng luôn luôn nằm ở một vị trí quan trọng trong tim tớ.

Năm mới, chúc mọi người luơn vui vẻ, hạnh phúc trong cuộc sống và may mắn trong công việc. Sẽ có những khó khăn nhưng mong mọi người luôn có đủ sức mạnh để vượt qua vất vả, có đủ sức khỏe để hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp…


P/S: Bài viết được viết vào 31/12/2011 tại Sài Gòn. 2 năm sau cũng vào đêm 31/12, tớ gửi cho Xanh Magazine từ 1 nước ở Châu Phi. Trong 2 năm đó, tớ đã sống, trải nghiệm, làm việc trên 8 nước từ Châu Á đến Châu Phi và số tiền bỏ ra không đến 1000 USD (nghe giống bạn Huyền Chip nhỉ). Thông điệp nhỏ nhoi muốn gửi đến bạn đọc của Xanh Magazine là khi ta trẻ, ta có thể làm được tất cả những thứ ta muốn – cùng với quyết tâm.

Comments

comments

Nếu bạn thích bài này của Edward Phan thì ấn nhẹ nhàng vào đây nha.

Hoặc chia sẻ lên các kênh sau cho mọi người cùng đọc

Xanh cũng có mặt trên Facebook, bạn thích Xanh để cập nhật các thông tin mới nhất từ Xanh nha.

Comments

  1. Em chưa đọc hết bài đã phải cmnt rồi, đề nghị anh biên tập rà soát lỗi chính tả nhaaaa anh, em không phải khó tính lắm, nhưng đọc mà thấy lỗi chính tả là cảm giác khó chịu lắm, mong anh thông cảm. Cảm ơn anh.
    …quay lên đọc tiếp. ^^

  2. bài này bị lỗi font, hôm qua check trong tình trạng mắt lờ đờ không hết. cám ơn Phú.

  3. Xanh thông cảm mà, thông cảm mà, thích Xanh lắm, đọc Xanh vì hòa bình thế giới! ^^ Mai mốt cũng ráng gửi bài cho Xanh! ^^

  4. Brian Duong

    Với tôi, 22 chỉ đơn giản là cái (tầm) tuổi bạn có thể bắt đầu có được sự điềm tĩnh *right?* hơn trong một mối quan hệ nào đó, không còn nóng như lửa giống cái tuổi 18 để cho ai cũng thấy-biết mọi chuyện. 22 hiểu rằng cái gì bạn có thể nắm giữ, cái gì phải buông. Cái tầm tuổi mà một gã trai chín chắn hơn, phần nào đó lớn hơn về tầm vóc để bắt đầu cho mọi người gọi hắn là một gã đàn ông thực sự. Nếu 16-18 là cái quãng để định hình nhân cách của một con người thì 22 là cái tuổi để xem một gã đàn ông có tạo được cho mình một gia tốc dương để trở thành một quý ông trong tương lai hay chỉ là một gia tốc âm tệ hại. 22 quan trọng lắm chứ!

  5. sao ở đây không thấy phần gửi bài viết mới qua email nhỉ?