Image Image Image Image Image Image Image Image Image Image

XANH magazine | April 19, 2024

Scroll to top

Top

One Comment

Đà Lạt và những chuyện linh tinh

Đà Lạt và những chuyện linh tinh
Writer

Chỉ có một ngày để đến Đà Lạt.

Đó là kết luận được đưa ra khi… nhìn vào những cột deadline chi chít. Người lớn phải biết hài lòng với những niềm vui bé mọn. Chẳng hạn như, chúng ta sẽ bắt chuyến xe 11h tối thứ 7, đến Đà Lạt vào rạng sáng, đi lang thang loanh quanh và lẩn quẩn, lại bắt chuyến xe tối Chủ Nhật và về lại Sài Gòn vào sáng thứ Hai. Để đi làm.

Hồi còn nhỏ, em thích được đi nghỉ mát ở Đà Lạt. Nhưng bây giờ với em, đây là nơi chốn để nghĩ ngợi. Đơn giản như, vừa bước chân xuống bến xe, cái lạnh ập đến, em đã phải đối mặt với hai chọn lựa. Ôm người bên cạnh hay khép chặt tà áo. Đà Lạt dễ làm người ta thấy cần nhau, và cũng dễ làm người ta muốn co cụm trong chiếc kén cô đơn của mình. Cái ôm ở thời điểm này cũng vì thế mà trở nên rối rắm. Cả cái nắm tay hay nụ hôn cũng thế. Nó giống như một hành động tự vệ bản năng, hơn là điều gì đó ngọt ngào và hứa hẹn.

6h sáng.

Đi lang thang ở nơi mịt mù sương khói này vào lúc 6h sáng, thấy mình giống như bó cải đang được cất vào ngăn mát của một cái tủ lạnh khổng lồ. Cư dân của cái tủ lạnh không gọi khách sạn là khách sạn, hay nhà nghỉ, hay hotel. Mà gọi là “nơi lưu trú du lịch”. Một quán ăn bên đường treo bảng “Tìm nữ cộng sự” để bưng bê, quét dọn. Tấm biển “Tiệm cơm ngang dốc” dựng ngang con hẻm thẳng đứng với những bậc thang chưa đi đã mỏi. Đà Lạt chính là cái cảm giác vừa chân phương vừa hư ảo này đây.

9h.

Một quán ăn nhỏ xíu không nhớ tên, trong một con hẻm không nhớ tên và con đường cũng chẳng nhớ tên nốt. Em là kẻ không thể nhớ được bất cứ cái tên nào. Nhất là khi nghĩ rằng, mình sẽ chẳng gặp lại nơi chốn hay con người này lần nữa.

resized_IMG_0407

resized_IMG_0419

11h.

Thuê một chiếc xe máy để đi khỏi thành phố. Hai người chủ xe tranh cãi xem nên lấy 50 hay 60 ngàn. Thì ra ở đây, 10 ngàn vẫn tạo nên được sự khác biệt nào đó. 10 ngàn cũng còn có giá…

Mình đi đâu? Mình đi Suối Vàng. Suối Vàng đi đường nào? Lo làm gì, đằng nào thì tụi mình cũng tới suối vàng mà.

Lại nói nhảm rồi.

Qua hai cái nghĩa trang, hồ Thủy Quái, rất nhiều vườn ươm hoa hồng và ruộng bậc thang. Nhiều nẻo đường vắng thinh chỉ có bạt ngàn thông.

Kiếp sau xin chớ làm người.
Làm cây thông đứng giữa trời mà run.

Lạnh quá, đi ngang thôi đã run muốn chết, làm thông ở đây sao reo nổi. Mà sắp tới nơi rồi nhỉ. Không tới cũng không sao…

resized_IMG_0488

resized_IMG_0506

Giữa thế giới rực rỡ này, em không biết ẩn mình vào nơi chốn nào nữa. Đành trốn trong chữ.

resized_IMG_0532

Cái hồ này có tên, nhưng lúc đó em đang ngồi đọc 1988 – Tôi muốn trò chuyện cùng thế giới của nhà văn đẹp trai giàu có Hàn Hàn (em thích anh này) nên tên của nó em không quan tâm nữa.

resized_IMG_0512

Lúc chạy xe, cứ thấy treo bảng còn bao nhiêu km nữa là đến làng Cù Lần. Thực ra em cũng hơi tò mò, làng Cù Lần vì sao tên là Cù Lần, người ở đó có Cù Lần thật không, đến đó thì có thể giả vờ Cù Lần không. Vân vân mây mây. Nhưng tò mò vậy thôi chứ rốt cuộc em cũng không đi đến đó.

resized_IMG_0480

resized_IMG_0490

Khung cảnh hoang vu này, thực ra là do góc chụp. Chỉ cần nhìn xuống, sẽ thấy những rác thải, dấu chân. Tiếng chim hót thanh thoát chỉ như một ảo ảnh, rồi bị nhấn chìm bởi từng đợt cười đùa của con người.
Thế giới này ồn ào và chật chội.

Chỉ là, em vẫn luôn tạo ra một khoảng cách cho mình. Một thế giới nữa tồn tại bên trong thế giới rộng lớn ngoài kia. Riêng mình em, không ai có thể bước vào, em cũng không thể bước ra. Được ngăn cách bởi một bức tường vô hình. Một chiếc bể kính khổng lồ như thể đại dương. Nơi mặt trời được lọc qua ngàn vạn khối nước, khiến ánh sáng của nó mang theo hơi sắt lạnh…

IMG_0483 - Copy

Bấm vài tấm liên tiếp, nhưng chỉ trong bức ảnh này mới có quầng sáng màu tím xuất hiện. Nhìn giống cô gái tóc xõa nào đó. Biết thằng bé đồng nghiệp sợ ma nên lúc về lại thành phố đem khoe nó, nghĩ chắc nó sẽ hú lên. Ai dè nó nói “Đây là linh hồn của rừng núi.

Thằng nhỏ lâu lâu nói mấy câu thơ mộng dễ sợ.

resized_IMG_0541

Phơi lạnh một hồi rồi lập cập quay về. Đây là cháo lươn ở mọt quán bên đường, mà em lại quên tên rồi. 25 ngàn.

resized_IMG_0554

Giả bộ để quyển sách lên bàn, nhắm nhắm quyển sách xong chụp lén cha con nhà người ta.

Ông bố đi chung với con gái bé nhỏ. Ông bố nhìn có vẻ cục mịch, ngồi nhìn con gái ăn xong vuốt vuốt tóc. Hai bố con rủ rỉ rù rì gì đó thiệt ngọt ngào.

resized_IMG_0555 resized_IMG_0556

Thiệt ra cũng không có lý do gì, nhưng mỗi lần lên đây em đều phải ghé qua Tùng. Ngay chợ Hòa Bình. Không có gì đặc biệt. Chỉ muốn ngồi ở đây hút thuốc và im lặng. Và thở dài cho tất cả những mệt mỏi đã qua.

Em nhớ, tác giả Lưu Vĩ Lân có viết, Đà Lạt là thành phố của suy tưởng. Ta yêu thương chốn này, nhưng ta và chốn này không thuộc về nhau. Có lẽ vì thế, Đà Lạt vẫn luôn cô tịch…(thiệt ra em không chắc em nhớ đúng không).

Cũng đã đến lúc em phải về rồi…

Comments

comments

Nếu bạn thích bài này của Writer thì ấn nhẹ nhàng vào đây nha.

Hoặc chia sẻ lên các kênh sau cho mọi người cùng đọc

Xanh cũng có mặt trên Facebook, bạn thích Xanh để cập nhật các thông tin mới nhất từ Xanh nha.

Comments

  1. Đà lạt có suối vàng và đồi thông 2 mộ… Có đất quý, có tứ linh long, ly, quy, phượng, có sông núi bao quanh, rồng chầu, hổ phục… thực đáng để yên nghỉ :))