Image Image Image Image Image Image Image Image Image Image

XANH magazine | March 28, 2024

Scroll to top

Top

3 Comments

Venice và hẹn hò đầu tiên

Venice và hẹn hò đầu tiên
Kea V.
  • On 11/11/2013
  • http://fb.com/marguerite.dao

Có những thành phố ta phải lòng ngay cả khi chưa từng đặt chân: những cô nàng mơ về Paris, nơi Steffi và Joe nhảy điệu huyền diệu bên giòng sông Seine (Everyone says I love you – 1996), còn những chàng trai nhắm mắt lại để đi tới San Francisco, “hãy cài trên mái tóc một đóa hoa”, như Scott McKenzie vẫn hát.

Kea_Vinice8

Đã bao lâu rồi không nhớ nữa, tôi thấy mình nằm dài trên thuyền Gondola dưới một bầu trời lấp lánh sao.

Nên thế nào với một tình yêu được báo trước? Hãy chạm thật nhẹ thôi, để vương vấn niềm háo hức thêm lần nữa, lần nữa và lần nữa.

Lần đầu tiên với Venice, tôi đi cùng nhóm bạn khá đông. Tuy nhiên, vẫn dành ra gần một trong tổng số ba ngày ít ỏi để  tự mình lang thang. Trạng thái một mình là điều quan trọng, cũng giống như không thể đúng nghĩa hẹn hò với sự có mặt của người thứ ba. Mùa hè đẹp rực rỡ, nước Ý đẹp rực rỡ, Venice mời gọi, vận lên người chiếc váy voan chấm bi thật mềm và xinh, đeo kính mắt wayfarer trắng tươi trẻ, và dưới chân là đôi giày búp bê vừa vặn nhất: tôi đi hẹn hò với Venice. Venezia.

Kea_Vinice7

Ngay cả khi cầm trên tay bản đồ vẫn dễ dàng đi lạc ở đây với những phố, những ngõ chằng chịt. Thế nên, cứ mạnh dạn vứt bỏ tấm bản đồ, quên đi mọi địa danh được đánh dấu trên đó. Nhiều nhất là chọn ra điểm mốc cuối cùng (điểm xuất phát thì luôn là bến xe trung tâm), và để con đường tự dẫn lối. Điểm mốc của tôi là cây cầu nổi tiếng Rialto (ponte di Rialto). Thỉnh thoảng lại hỏi đường một lần, nhưng rốt cuộc vẫn luôn đi lạc từng chút khỏi chỉ dẫn nhận được. Vì mỗi con phố, mỗi con ngõ hiện ra là một nốt nhạc trong bản hòa tấu những vuốt ve của Venice. Luôn có gì đó để chạm vào bằng từng giác quan. Hoặc hãy nằm dài xuống bên giòng nước để được thành phố chạm vào mình.

Kea_Vinice9

Trong Một mình ở châu Âu, nhà văn Phan Việt viết, “trong tất cả cái đẹp và sự tinh xảo của Venice, tôi không sao thoát khỏi cảm giác rằng thành phố này đang chết. Nó đang chìm dần. Venice là ngôi mộ của quá khứ. Chỉ còn khách du lịch đến đây, và thành phố này chỉ còn đủ người để phục vụ du khách chứ nó không có những người Venice, như Paris có người Paris, Hà Nội có người Hà Nội.”

Tôi không thể đồng tình với Phan Việt.

Kea_Vinice2

Kea_Vinice1

Có khi phải lang thang ở những khoảng phố thưa khách du lịch ngay vào mùa cao điểm như giữa tháng 8, nếu không nhầm thì đó là phía Tây Nam của Venice và chẳng quá xa piazzale Roma – bến xe bus đường bộ. Nơi ấy có những người phụ nữ địa phương luống tuổi đi chợ về vào buổi xế chiều, dừng lại nói với nhau đôi ba câu chuyện phiếm bằng thứ ngôn ngữ trầm bổng mê đắm, khiến những điều tầm phào nhất cũng rung động như một bài thơ tình. Thế mà tự nhiên như hơi thở.

Có khi phải ngồi bệt xuống một cây cầu bé xíu bất kì bằng qua những đoạn kênh luồn lách khắp thành phố rồi ngước mắt lên và nhìn thấy một chàng trai Ý ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ, chăm chú viết một cái gì đấy rất lâu như thể không bao giờ tồn tại những đoàn khách du lịch qua lại hối hả phía dưới.

Kea_Vinice3

Có khi phải đột ngột rẽ khỏi một quảng trường rực nắng, và ồn ào người ngồi ăn trưa trong các ristorante, mà bàn ghế chủ yếu là bày ra ngoài trời, đi vào một con ngõ nhỏ, ngắn, nhưng mát rượi, và tách biệt khỏi mọi huyên náo màu mè. Cuối con ngõ nhỏ ấy là bờ kênh, và cầu thang đi lên trên, dẫn tới một cánh cửa cũng thật nhỏ – nhỏ như mọi thứ ở Venice. Nhưng chỉ bằng cách nhìn lâu một chút vào cánh cửa ấy, có thể tưởng tượng ra cả một câu chuyện tình yêu đang thủ thỉ phía sau.

Kea_Vinice4

Kea_Vinice5

Có khi phải ngồi uống một tách double cappucinno trên mặt đất nghiêng, trước cửa quán cà phê có chàng barista điển trai, mái tóc bồng bềnh đặc trưng, đang ngái ngủ vì vắng khách. Nơi ấy, chính là nơi chợt nhận ra mỗi bức tường màu vàng nhạt, mỗi cánh cổng gỗ cũ, mỗi bảng số nhà mờ xỉn, mỗi ống nước xước rêu vươn lên trên, mỗi ban công sắt uốn đựng những chậu hoa đủ loại đều quyến rũ một cách lạ kì, khiến không thể ngăn mình cố gắng kí họa lại từng đường nét.

IMG_3688

IMG_3696

Đi hết buổi chiều, cuối cùng ponte di Rialto hiện ra trước mắt, đột ngột như cái nắm tay đầu tiên. Nhưng tôi đã không bước lên đấy ngay. Tôi rẽ trái, men theo mép Canal Grande, cho tới khi không còn đường đi, ngồi xuống, cởi bỏ đôi giày, để đôi chân được ôm ấp bởi làn nước trong bất ngờ. Phía xa những con tàu – “bus” đường thủy trôi dần vào chân trời ngả màu tàn ngày và dần lấm tấm đèn lên. Cuộc hẹn hò đầu tiên không có những nụ hôn say đắm thơm mùi vang thanh mảnh hoặc thậm chí là grappa nồng nàn, không có những lượt là váy sống sặc sỡ cùng mặt nạ tinh xảo đẹp lộng lẫy, không có đảo thủy tinh Murano màu cầu vồng, không có cả Gondola. Cuộc hẹn hò đầu tiên dịu dàng tới ngập ngừng, thế mà.

Trong buổi hoàng hôn đấy: tôi ôm “anh” trong tay mà đã nhớ “anh” ngày sắp tới.

_MG_0461

IMG_3727

IMG_3729

(Ảnh chụp ở Venice, hồi tưởng và kể lại ở Berlin)

Comments

comments

Nếu bạn thích bài này của Kea V. thì ấn nhẹ nhàng vào đây nha.

Hoặc chia sẻ lên các kênh sau cho mọi người cùng đọc

Xanh cũng có mặt trên Facebook, bạn thích Xanh để cập nhật các thông tin mới nhất từ Xanh nha.

Comments

  1. my dream .. :(

  2. my dream .. :(