Image Image Image Image Image Image Image Image Image Image

XANH magazine | April 16, 2024

Scroll to top

Top

3 Comments

Gặp lại Ariel

Gặp lại Ariel
Writer

Truyện rất là dài, đọc mất khoảng 20 phút lận. Tốt nhất nên đi tè trước khi bắt đầu đọc.
Ảnh thì chôm của Google.

Ngày xửa ngày xưa, có một nàng tiên cá trẻ tuổi và ham chơi. Trong chuyến trốn nhà đi phượt, nàng tình cờ cứu được một vị hoàng tử khỏi cơn bão biển. Cũng có thể, nàng yêu chàng vì khoảnh khắc hiếm hoi chàng vô phương tự vệ như thế. Nàng thấy mình trở thành cứu tinh của chàng, trước nay chưa có ai làm nàng thấy mình quan trọng đến thế. Chưa có ai sẽ chết, nếu nàng không chìa tay ra và cứu anh ta. Đó cũng là lần đầu nàng tiên cá biết yêu. Nhưng nàng không phải là con người, mà hoàng tử lại là con người, một con người tuyệt đẹp, kể cả khi chàng ướt nhẹp và nằm bẹp bên bãi biển.

Dù sao thì, Andersen đã kết luận người và cá không thể có một kết thúc hạnh phúc. Nếu người và cá có thể ở bên nhau, bà phù thủy sẽ thất nghiệp. Một câu chuyện ngay từ đoạn đầu tiên đã “và họ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau” mà không hề có kẻ ác nào ngăn trở, sẽ không thể gọi là cổ tích. Nói dông dài như vậy, để biết bà phù thủy có vai trò rất quan trọng. Bà đổi cho nàng tiên cá một cặp chân rất dài và rất đẹp, lấy giọng hát của nàng. Tiên cá trở thành cô gái chân dài, đi tìm tình yêu của đời mình. Bà phù thủy sau đó cũng đóng cửa lên bờ, tham gia cuộc thi The Voice. Nghe nói bà giành chiến thắng bởi ai cũng thích bình chọn cho một giọng ca thiên thần bên trong ngoại hình xấu xí, họ thấy an ủi khi tôn vinh những gì chưa hoàn hảo, bởi họ cũng đầy khiếm khuyết. Nhưng hình như chúng ta đã đi lạc đề, bởi trong mọi câu chuyện cổ tích không ai quan tâm đến số phận của kẻ ác, trừ phi kẻ đó là Loki – nhị hoàng tử Asgard.

Trở lại nhân vật chính là nàng tiên cá, nàng háo hức đặt bước chân đầu tiên lên đất liền, mặc kệ đau đớn. Nàng biết làm phụ nữ muốn đẹp phải chịu đau. Nàng trẻ, đẹp, và là công chúa. Nàng có người mà mình yêu. Một cô gái còn cần gì hơn thế? Nàng vui quá, quên mất rằng người nàng yêu chưa hẳn đã yêu nàng (cũng như có biết bao chàng tiên cá đã yêu thầm nàng nhưng nàng lơ đễnh bỏ qua). Nàng đi về phía lâu đài lộng lẫy đằng kia, nơi có chàng hoàng tử của nàng ở đó. Vì sao nàng lại biết chàng ở trong lâu đài? Nàng không biết, nàng chỉ biết rằng nàng là vai chính của câu chuyện, và câu chuyện của nàng phải được diễn ra ở một nơi lấp lánh cùng một chàng trai hoàn hảo.

Nàng tìm thấy chàng, nhưng chàng không nhận ra nàng. Lẽ ra nàng phải đợi chàng tỉnh dậy rồi mới rời đi. Bây giờ thì câu chuyện của họ, chỉ có mình nàng biết. Chỉ mình nàng bắt đầu mọi thứ. Nàng đã quá lạc quan khi cho rằng chàng sẽ cưới nàng ngay khi họ gặp nhau. Còn gì tuyệt vời hơn một cô vợ xinh đẹp và không bao giờ phàn nàn? Nhưng, tất cả những gì nàng có thể làm là gào thét với thinh không. Nàng khóc rất nhiều, cho đến khi nhớ ra tuy không thể trò chuyện, nhưng nàng còn có thể hôn…

Phần sau của câu chuyện, có rất nhiều phiên bản. Có đoạn kết nàng và chàng sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng chúng ta không nói về phiên bản này. Câu chuyện mà anh muốn kể cho em nghe là…

Sau rất nhiều cố gắng, nàng đã đến được gần chàng. Chàng không nhìn nàng bằng đôi mắt của một người xa lạ nữa. Chàng quen với sự hiện diện của nàng trong đời. Chàng nhìn theo nàng, mỉm cười với nàng, ngồi thật gần nàng đến mức nàng có thể cảm nhận hơi ấm của chàng. Nàng đặt lên môi chàng một nụ hôn, cuống quít, chất chứa biết bao mê say, kì vọng. Và cả sự hoảng sợ, bởi trái tim chàng vẫn là một ẩn số, chàng tự do trước nàng. Còn nàng là tù binh của chàng.

Dù sao thì, nàng tin rằng nụ hôn luôn chứa đựng phép màu. Nhất là trong cổ tích.

dartagnan_n_mermaid

Nhưng
Có lẽ nàng đã sử dụng hết phép màu của đời mình. Bởi khi rời khỏi môi nàng, chàng nói – Ta chỉ xem em như em gái bé nhỏ. Chàng có thể dành cho nàng tình thương, còn tình yêu chàng trao tặng nó cho một người con gái khác. Nàng gục ngã, nhưng nàng biết mình sẽ mãi mãi yêu chàng. Ngay từ lần đầu tiên ấy, chàng vô tình trao sự sống của mình vào tay nàng và nàng thua cuộc. Nàng thuộc về chàng dù chàng đón nhận hay không. Làm tổn thương chính mình còn dễ dàng hơn làm tổn thương chàng. Nàng đầu hàng, buông rơi con dao và tan thành bọt biển. Nàng thả mình vào hư vô, thấy nỗi đau được lòng biển vỗ về. Đó là kết thúc dành cho nàng.

Còn hoàng tử, chàng kết hôn cùng công chúa và họ sống hạnh phúc bên nhau trong tòa lâu đài lộng lẫy.

Câu chuyện chưa hết ở đây. Andersen đã bí mật kể cho anh nghe đoạn cuối của câu chuyện, dặn dò rằng khi nào anh gặp được cô gái xinh đẹp nhất thế giới, hoặc cô gái yêu anh trên đời, anh có thể kể cho cô ấy nghe.

Có một người đàn ông đi về phía biển. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 30, nhưng dòng thời gian đọng lại trên gương mặt anh thì nhiều hơn thế. Đôi vai vững chãi của anh hơi chùng xuống, như vụng trộm thừa nhận mình đã mệt mỏi với việc gánh vác bầu trời. Đó là vị hoàng tử năm nào, giờ đây đã là một đức vua đáng kính và đầy trách nhiệm. Nhưng vào tuổi 30, đàn ông, ngay cả khi làm vua, cũng thoáng chút chông chênh. Vậy là đức vua trốn khỏi cung điện, khỏi hoàng hậu và các con trai con gái, khỏi kẻ hầu người hạ và ngàn vạn tiếng tung hô. Trong lặng lẽ, anh lấy một con thuyền và ra khơi. Anh để mình tự do khỏi mọi ràng buộc dù chỉ là trong một chuyến hành trình nho nhỏ. Trước buổi tối, đức vua sẽ trở về.

Bầu trời ngày hôm ấy có gì đó vô cùng quen thuộc. Hệt như bầu trời của mười năm về trước. Tĩnh tại, quyến rũ và bí ẩn. Như thể mẹ thiên nhiên đang âm thầm chuẩn bị một trò chơi khăm.

Và, cơn bão lại đến. Một lần nữa, anh rơi vào lòng biển. Sau rất nhiều năm, hóa ra nhà vua vẫn chưa bơi đủ giỏi. Cơ thể anh bất lực trước cơn sóng dữ. Anh chìm dần, chìm dần, vào vòng tay êm ái đang chờ đợi anh ở đáy đại dương. Một vòng tay quen thuộc.

Khi nhà vua tỉnh dậy anh thấy mình đang ở trên một hòn đảo hoang. Không chỉ có một mình, ngồi bên anh là một cô gái. Cô ấy có mái tóc xõa tung màu lửa, gương mặt nàng dịu dàng như mật ong, đôi mắt nàng hoang dã như cơn bão đêm qua. Nàng có một đôi chân dài rám nắng, và nàng có thể nói.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi. Cho phép em gọi chàng là hoàng tử, dù chàng đã là vua của vạn dân. Vì chàng mãi mãi là hoàng tử của em.”

Ariel, có phải ta đã chết đi, và nàng đã chờ ta ở cõi vĩnh hằng?”

“Chàng chưa chết. Chàng sẽ không bao giờ chết, ít nhất là ở giữa đại dương. Vì bất cứ khi nào chàng ngã, em sẽ xuất hiện để cứu chàng. Từng bọt biển của đại dương này đều sẽ bảo vệ chàng, hoàng tử của em.”

“Thực sự là nàng đã vì ta mà tan thành bọt biển ư?”

“Em là bất cứ thứ gì mà em muốn. Em là một linh hồn tự do.”

“Nàng không chết?”

“Em đã chết một lần. Vì đau đớn. Mọi người gọi đó là chết tâm. Nhưng hóa ra, tiên thì không thể chết thực sự. Vì vậy mà họ có thể nếm trải cái chết rất nhiều lần.”

Chàng nhìn nàng. Lần đầu tiên chàng nhìn nàng chăm chú đến thế. Nàng trẻ trung hệt như nhiều năm về trước. Nhưng nàng lại không phải là nàng của ngày xưa nữa. Nàng hờ hững hơn nhưng cũng nồng nhiệt hơn. Nụ cười nàng rạng rỡ hơn và lạnh lùng hơn. Nàng đẹp hơn và mệt mỏi hơn. Nàng ngồi đó, rõ ràng dưới ánh nắng mặt trời nhưng đầy bí ẩn. Lần đầu tiên chàng muốn biết, nàng là ai.

Nàng đã đi đâu, làm gì, với ai. Nàng đang nghĩ gì.

Nàng nói, như thể đọc được suy nghĩ chưa kịp thốt ra thành lời của chàng.
“Em sẽ kể cho chàng nghe câu chuyện của em. Em nợ chính mình câu chuyện ấy, từ thuở xa xưa.”

640x808_8455_The_Mermaid_2d_fantasy_mermaid_girl_woman_picture_image_digital_art (1)

… Khi đó, em đã tan thành bọt biển. Em nghĩ rằng mọi thứ sẽ như vậy, từ từ mà kết thúc. Nhưng có một điều gì đó làm em không thực sự cảm thấy bình an. Em vẫn muốn được sống tiếp. Em không cam tâm. Và sự đau đớn một lần nữa trở lại, đánh thức em dậy. Em lại ở trong căn phòng của mụ phù thủy. Mụ mỉm cười hỏi em, có còn tin vào tình yêu đích thực nữa không? Có muốn đánh cược một lần nữa chăng?

Để chuẩn bị cho lần đánh cược đó, em đã mất nhiều năm lang thang. Qua rất nhiều thế giới. Rất nhiều chiều không gian. Và thời gian. Em đi tìm câu trả lời.

Em đến một đất nước phương Đông. Ở đó cũng có vua cùng rất nhiều hoàng tử. Thật dễ để em cứu được một vị hoàng tử từ đáy biển. Rút kinh nghiệm, lần này em đợi chàng tỉnh dậy và nhìn thấy em. Chàng mang em về lâu đài, gọi em là mỹ nhân Tây phương. Em nói, gọi em là Ariel. Chàng dành cả ngày để ngắm mái tóc lửa của em, chạm vào đôi mắt xanh biếc như bầu trời, trầm trồ trước làn da rám nắng khỏe khoắn của em. Chàng nói, nàng là cô gái đẹp nhất mà ta từng thấy, có lẽ ta đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên. Lòng em đôi chút rộn rã. Vì em đã biết yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên có nghĩa là gì.

Chàng chiều chuộng em. Ban cho em lụa là và trang sức. Em có rất nhiều người hầu, những cô gái có thân hình nhỏ xíu và đôi mắt luôn nhìn xuống chân. Họ nhút nhát và sợ hãi, nhất là mỗi khi em muốn lẻn khỏi lâu đài để đi chơi. Họ nói, nếu em đi khỏi nơi này chàng sẽ giết họ. Chàng sợ mất mỹ nhân Tây phương của mình nhưng chàng không thể ở bên em đủ lâu như chàng mong muốn, đó là lý do chàng cần giam giữ em. Chàng thật ngây thơ, vì em chỉ giả vờ bị giam giữ. Nếu em muốn, em có thể bỏ đi dễ như bỡn. Em ở lại, cũng là vì em muốn.

Một buổi tối chàng đến, và chúng em hôn nhau. Nụ hôn thực sự chứ không phải là hôn kiểu vụng về trẻ con như nụ hôn của chúng ta đâu. Chàng nói chàng muốn cưới em làm vợ. Em nghĩ rằng mình sẽ tập yêu chàng.

Một tối khác, chàng đến và chúng em lại hôn nhau. Chàng nắm tay em bảo rằng chàng chắc chắn sẽ cưới em làm vợ. Chàng yêu em nhất. Nhất trần đời. Chàng nhắc đi nhắc lại điều đó. Ngày hôm sau, chàng phong một cô gái làm thái tử phi, một cô gái khác làm lương đệ. Nghe nói em cũng được phong một chức vị gì đó, nho nhỏ thôi, nhưng chàng đã phải tranh cãi với rất nhiều người để giành cho em vị trí ấy. Các vị quan nói, điều đó đã là đặc ân quá lớn cho một người phụ nữ ngoại lai không rõ gốc gác.

Đó là em nghe mưa kể lại, chứ trước đó, em đã đi khỏi cung điện và trở về đại dương của em. Từ mặt nước, em thấy chàng ấy chạy dọc bờ biển, gọi tên em. Nhiều ngày tháng sau đó chàng khóc thương em. Chàng nghĩ rằng em đã tự sát vì chàng, điều đó càng làm chàng mong nhớ em hơn. Một ngày, chàng ấy tổ chức lễ tang cho em và xây cho em một ngôi mộ gió. Rồi sau đó chàng không đến nữa. Chàng phải ra trận. Mưa lại nói với em, chàng chết trong một trận chiến nào đó, những giây phút cuối cùng chàng dành để nhớ về em. Em thấy buồn, vì em chỉ cứu được những chàng hoàng tử rơi xuống biển.

Em cũng buồn khi thấy hóa ra, các chàng hoàng tử có thể yêu và cưới hai người khác nhau. Rất nhiều người khác nhau. Có người được yêu, có người được cưới, lẽ ra em đã có thể vừa được yêu vừa được cưới. Nếu em không đòi hỏi làm người duy nhất.
Em lại bắt đầu chuyến hành trình, cùng với nỗi buồn nho nhỏ của mình. Cho đến ngày kia, em gặp một chàng trai. Chàng biết bơi, và chàng tuyệt đẹp. Người đẹp trai nhất em từng thấy, xin lỗi hoàng tử của em, anh ấy đẹp hơn anh rất nhiều. Thân hình chàng cao lớn và rắn rỏi. Mái tóc chàng xoăn nhẹ, có màu nâu dịu dàng. Và đôi môi chàng. Một đôi môi cần được hôn.

Chàng biết bơi và bơi rất giỏi. Đến nỗi em nghi ngờ rằng chàng cũng từng là tiên cá như em. Thật tiếc, nếu chúng em gặp nhau trước khi em gặp hoàng tử, có lẽ giờ em đã có một gia đình cá hạnh phúc. Dù sao thì, vì chàng bơi rất giỏi nên em trở thành người cần được cứu. Em níu chân mình bằng rong biển rồi chờ đợi vòng tay của chàng.

Từ khi tỉnh dậy, em không rời mắt khỏi chàng. Em nhìn chàng như ân nhân. Em nhìn chàng như nhìn đấng sáng tạo. Nư thể chàng là duy nhất, như thể em đã đợi chàng từ rất lâu.

Chàng không có tòa lâu đài nào, nên em đã tạo ra cho chàng và em một cái. Thực ra thì nó không hẳn là một lâu đài. Chỉ là một ngôi nhà to vừa đủ, có trồng nhiều hoa. Có nơi để em nấu ăn và chàng đọc sách, nơi để chúng em cùng uống rượu ngắm sao. Phòng ngủ của chúng em tắm ánh trăng buổi tối và ngập nắng lúc sớm mai. Đó là nơi em thực sự trở thành phụ nữ. Em hạnh phúc vì được yêu chàng. Em nghĩ là mình có thể ở mãi nơi này, không cần trở về biển khơi nữa. Cho đến một ngày em thức dậy và thấy hết yêu.

Đây là cách lý giải về tình yêu thời thượng nhất đấy, hoàng tử có biết không? Người ta yêu chẳng vì lý do gì, để rồi khi hết yêu cũng chẳng tìm được lý do. Thực ra là vì họ lười biếng đấy thôi. Chẳng ai muốn ghi cách giải một khi đã có đáp án, mặc kệ những kẻ vừa hỏng bài thi tình yêu ấm ức ra sao. Còn em thì rất thẳng thắng. Có thể vì em chưa hẳn là con người, nên cũng chưa học được cách nói dối.

Em không còn muốn chạm vào mái tóc chàng.

Đôi môi chàng không còn làm em muốn được hôn.
Khi tỉnh dậy vào buổi sáng và nhìn thấy chàng nằm bên cạnh, em không còn thấy hạnh phúc nữa.
Khi chàng đi ra ngoài, em không còn háo hức đợi lúc chàng về nhà.
Khi chàng kể chuyện cười, em không còn mỉm cười từ tận trái tim, dù bộ dạng chàng lúc đó vẫn thật đáng yêu.

Em nhớ biển. Nhớ những lần vẫy vùng tự do giữa muôn ngàn con nước. Nhớ những chuyến phiêu lưu mà em không bao giờ biết trước kịch bản. Nhớ những cuộc gặp gỡ với những người xa lạ. Và em cần phải ra đi.
Chàng ấy nói với em, đó là điều tất yếu trong tình yêu. Chúng ta rồi sẽ thấy nhàm chán. Nhưng đó không phải là kết thúc, không phải là mình đã hết yêu nhau. Một mối quan hệ chỉ kết thúc khi mọi thứ quá tồi tệ, khi có ai đó phản bội, ai đó tổn thương thật nhiều.

“Nếu một cái bàn trong nhà chúng ta bị hỏng, chúng ta sẽ thay cái bàn chứ không phải bỏ nhà mà đi. Đúng không em?”

Nhưng tình yêu dành cho chàng chàng không phải là cái bàn. Nó từng là, và bây giờ không phải là cả thế giới của em nữa. Thế tức là em phải đi tìm lại thế giới của mình. Em và chàng cố giải thích cho nhau điều đối phương muốn nói. Cuối cùng, chúng em quyết định hôn nhau. Nụ hôn ấy giống như một dấu ba chấm để một câu văn dở tệ trông đỡ ngờ nghệch hơn.

Em hỏi, chàng có còn yêu em say đắm không. Chàng gật đầu. Nhưng nhìn vào mắt chàng em biết chàng nói dối. Chàng chỉ tương đối yêu em. Chàng yêu em, cùng với căn nhà của chúng em, với những sáng và tối bên nhau, với những bữa ăn mà chúng em cùng nhau chia sẻ. Những thói quen, chàng thích được sống trong sự ổn định ấy.

Tự nhiên em thấy, chúng em hoàn toàn xa lạ nhau. Chàng không phải là người từng làm em rung động, em cũng không phải là cô gái mà chàng đã cứu về. Chúng em chỉ đang chơi một vở kịch mà kịch bản là những ảo tưởng về nhau.

ariel-the-little-mermaid-disney-face-4

Em để lại căn nhà và chàng, rồi trở về với biển, biển luôn chấp nhận em. Em thấy buồn, vì có được tình yêu không có nghĩa là sở hữu nó mãi mãi. Ngay cả khi đó là tình yêu đích thực, nó vẫn có hạn sử dụng. Chỉ là, con người có đủ can đảm để rời đi khi thời hạn đến?

Em đã định tìm đến bà phù thủy để nhận thua. Trái tim em có lẽ, cũng rã rời rồi.

Nhưng rồi em nhớ đến chàng, hoàng tử đầu tiên của em. Sau nhiều năm như vậy, em nhận ra mình vẫn muốn chàng. Em tìm kiếm khắp nơi, gặp được rất nhiều, nhưng hình như em chỉ muốn được gặp lại chàng lần nữa. Và em nghe thấy nhịp tim của chàng, bao phủ em trong lòng nước. Vậy là em lao về phía chàng. Chưa bao giờ em bơi nhanh đến vậy. Chưa bao giờ em biết rõ mình cần đi đâu đến vậy. Hoàng tử của em.

“Ariel, vì sao nàng yêu ta đến vậy? Ta thực sự xứng đáng ư?”

“Tất nhiên rồi.’’

“Nhưng ta đã đối xử rất tệ với nàng. Ta phản bội nàng, người đã cứu mạng ta. Ta hờ hững với tình yêu của nàng. Ta làm nàng tổn thương, và tan thành bọt biển.”

“Chính vì chàng đã từ chối em, nên chàng xứng đáng. Chàng không yêu em vì chàng đã có người mình yêu. Ngay cả khi em hôn chàng. Khi em yêu chàng say đắm đến thế. Khi em sẽ chết nếu không có được chàng. Thì chàng vẫn chẳng hề dao động. Chàng là người đàn ông duy nhất dám nghe theo tiếng gọi của trái tim. Không phải của lương tâm, hay của lòng tham. Trái tim chàng kiên định biết bao.”

Vị vua trầm ngâm. Từ lúc gặp lại Ariel, chàng vẫn luôn trầm ngâm như vậy. Chàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Đã có rất nhiều lần khi rong ruổi một mình trên biển, chàng luyến tiếc Ariel. Tâm hồn chàng cũng đầy yếu đuối và dao động. Nhưng làm sao chàng có thể thừa nhận với Ariel điều ấy…

“Nàng đã đánh cược điều gì với mụ phù thủy?”

“Em đánh cược với chính niềm tin của mình.” Ariel mỉm cười bí ẩn.

“Nàng tin vào điều gì?”

“Em tin rằng một ngày nào đó, em sẽ tìm lại được hoàng tử của mình. Em tin rằng, đặt cược vào tình yêu sẽ không thua.”

“Vậy rốt cuộc nàng thắng hay thua?”

“Em chưa biết. Cũng giống như vào thời điểm này, em ở đây với chàng. Em biết chàng đang phải lòng em. Rất có thể lần này chàng sẽ chọn em. Cũng có thể chàng sẽ đi thật nhanh về lâu đài của mình, nắm tay hoàng hậu của chàng và kể lại hết câu chuyện hôm nay. Em không biết chọn lựa nào sẽ làm em chiến thắng. Có được chàng, hay thấy được trái tim chàng vẫn kiên định như xưa.”

Họ im lặng, ngồi bên nhau trong ánh hoàng hôn trên biển. Bàn tay họ ở thật gần nhau, nhưng không chạm. Giữa họ có sự thấu hiểu, nhưng cũng có khoảnh cách. Có tiếc nuối, nhưng cũng là thản nhiên.

Đức vua đột nhiên hỏi:

“Nàng có phải tan thành bọt biển lần nữa không?”

“Không quan trọng, vì em biết mình sẽ sống lại.”

“Ta có thể làm gì cho nàng?”

“Chàng không thể làm gì cho em cả. Chàng chỉ cần làm điều mình thực sự muốn.”

Và cuối cùng …?

Ngay cả Andersen cũng không thể biết đâu em. Anh cũng không biết. Em muốn đoạn kết ấy sẽ như thế nào? Dù sao thì tình yêu vẫn luôn là một bí ẩn. Cứ mỗi lần giải được đáp án này, ta lại tìm ra một câu đố khác. Theo đuổi tình yêu vốn là một hành trình vô định mà không ai đủ thông minh để vẽ bản đồ.

Rốt cuộc, chúng ta chỉ cần làm điều mình thực sự muốn.

Comments

comments

Nếu bạn thích bài này của Writer thì ấn nhẹ nhàng vào đây nha.

Hoặc chia sẻ lên các kênh sau cho mọi người cùng đọc

Xanh cũng có mặt trên Facebook, bạn thích Xanh để cập nhật các thông tin mới nhất từ Xanh nha.

Comments

  1. "Dù sao thì tình yêu vẫn luôn là một bí ẩn. Cứ mỗi lần giải được đáp án này, ta lại tìm ra một câu đố khác. Theo đuổi tình yêu vốn là một hành trình vô định mà không ai đủ thông minh để vẽ bản đồ.

    Rốt cuộc, chúng ta chỉ cần làm điều mình thực sự muốn."

  2. Thế nào là buông tay? Thế nào là cố chấp? Làm điều trái tim mình thực sự muốn, mới là đúng.
    p/s: từ đây phải hạn chế dùng dấu "ba chấm" để giấu dốt mí đc :)).
    Writer no.1 (y)

  3. đoạn đầu thật xuất sắc, nhưng từ cái hình tiên cá lộ mông trần thì quá dông dài nên mình chả đọc nữa, chắc trình mình chưa tới