Image Image Image Image Image Image Image Image Image Image

XANH magazine | April 20, 2024

Scroll to top

Top

No Comments

Có phải tôi quá nhạy cảm?

Có phải tôi quá nhạy cảm?
Xanh
  • On 10/12/2014
  • http://xanhmagazine.com

Sài Gòn cho tôi tấm bằng đại học với những ước mơ non trẻ. Tôi sẽ là một cô phóng viên năng động rong chơi khắp Sài Gòn. Sài Gòn cho tôi nơi ở, cho tôi những người bạn mới. Sài Gòn đôi lúc tặng tôi những cơn gió bụi, những cơn mưa rào làm tôi tỉnh, những lúc nắng oi ả tôm hồn. Sài Gòn cho tôi được thỏa thuê với tuổi trẻ.

Tôi nhớ Sài Gòn – một Sài Gòn chỉ có anh và tôi. Tình yêu của chúng tôi cũng tấp nập và nồng nhiệt như Sài Gòn. Anh hay chở tôi vòng quanh Sài Gòn, Sài Gòn lúc sớm tinh khôi như những chiếc váy cưới nơi nhà thờ Đức Bà, Sài Gòn nhộn nhịp nơi Bến Thành, Sài Gòn lắm đèn đỏ, Sài Gòn với những món ngon thơm phức dọc đường. Sài Gòn, lúc lên đèn là lúc cuộc sống mới bắt đầu. Nhưng rồi, Sài Gòn cũng cướp anh khỏi tôi, Sài Gòn giết chết mối tình, lạnh lùng như thế.

Tôi ham viết lách. Tôi say mê với những món đồ rẻ và duyên. Tôi ham vui cùng đám bạn chung phòng, nhưng cũng ham cô đơn quá đỗi. Tôi ham cái đẹp, ham đi dạo, ham cà phê đến nỗi nghiện nó. Tôi ham ăn uống, tám chuyện. Tôi cũng ham ngủ, ham lướt mạng như những cô gái khác. Tôi là con gái, ham sống như là con gái.

Nhưng… Tôi nhớ. Tôi nhớ quê. Tôi nhớ những phút bồn chồn gọi điện mẹ không nghe máy. Tôi nhớ mẹ mỗi lúc đi làm về mồ hôi còn thấm đầy lưng áo. Tôi nhớ dáng ba hay suy nghĩ ưu tư. Tôi nhớ cái giường không rộng nhưng êm ái vô cùng. Tôi nhớ những món ăn mẹ nấu, nhớ cái nền nhà sạch trơn có thể nằm lăn và xem phim, nhớ sân nhà ấm ấm làn chân. Cái sân ấy đã phơi giùm lúa mỗi khi tới mùa, phơi dưa hành củ kiệu mỗi Tết đến, phơi cả tấm lòng người con xa quê nữa.

 

su-nhay-cam-ngot-ngao-08

Và… tôi cũng nhớ bà tôi. Nhớ bà những lúc cười, lúc bà đặt bàn tay lên vai tôi, run run và dạy bảo. Nhớ cái phút ngất lịm đi khi nghe tin bà mất. Dáng bà vẫn còm cõi, bước đi trong trí óc của tôi.

Tôi vội sống, vội nắm lấy quá nhiều cơ hội. Tôi mê Sài Gòn, như mê khúc nhạc của nàng tiên cá Siren. Tôi thèm khát những hư vô Sài Gòn ban tặng. Và vô tình, tôi để mất gia đình đằng sau tôi, để mất bà yêu dấu.

Tôi ước một lần nữa cùng sống thử với bà, bà cũng sống thử với tôi. Để tôi nhận ra gia vị khác không đắng nhứ thế này.

Tôi nhớ.

Ngậm ngùi khi kể.

Tôi nhạy cảm quá phải không?

Lê Thị Luyến

Comments

comments

Nếu bạn thích bài này của Xanh thì ấn nhẹ nhàng vào đây nha.

Hoặc chia sẻ lên các kênh sau cho mọi người cùng đọc

Xanh cũng có mặt trên Facebook, bạn thích Xanh để cập nhật các thông tin mới nhất từ Xanh nha.